Trở lại

Hoa hướng dương

Hoa hướng dương – Chụp tại chợ hoa công viên 23-9, Sài Gòn, Tết Quý Tỵ

Vậy là đã hơn 9 tháng, gần 10 tháng, vẫn lọ mọ với blog, nhưng chỉ với các động tác bảo trì, chả viết được chữ nào. Thi thoảng lọt ra được vài ba từ rồi lại tắc tịt. Đầu óc lại trở nên trống rỗng, bao phủ bởi một tấm màn vô hình, kín mít đến nỗi mình cũng chẳng hiểu sao vài ba từ kia lại có thể rơi ra được. Không chụp, không đọc, không viết, mắt nhắm được vài tiếng là đã thấy đến giờ phải mở. Những “pờ len”, những “pờ rô pô sồ”, những “i-meo”, những “chứng khoán”, những “tiền”, những “vàng”, những “nhà, cửa”,…. , rất nhiều thứ “những” lúc nào cũng lởn vởn trước mặt. Một mê cung, một ma trận “những”, y hệt như một cái cầu thang chẳng thấy điểm dừng, cứ bước qua bậc này, lại thấy một bậc khác, rồi cứ thế, cứ thế,….Cái thời mình lớn lên và cắp sách đi học, cũng hay được học, hay xem phim về thế kỷ 21, toàn những robot với đĩa bay với những ánh đèn lập lòe và những âm thanh tít tít, rất “hai tếch”. Thế nhưng hóa ra thế kỷ 21 thực tế lại chả giống tý nào, có chăng là những con robot được thay thế bằng những con người bằng xương, bằng thịt, mà mình tự thấy mình nằm trong số giống nhất.

Đài báo hàng ngày vẫn ra rả phải duy trì văn hóa Đọc, nhưng không thấy nhắc tý nào đến văn hóa Viết. Thế hóa ra, vô tình, mình lại làm đúng những gì báo đài nhắc nhở. Ngày nào cũng đọc, đọc tùm lum tùm la, đọc báo, đọc mail, đọc tin nhắn,… Đến cả đi trên đường mình cũng đọc, đọc biển hiệu, đọc “ben nơ” treo trên đường, đọc biển số xe,……. cứ thấy chỗ nào có chữ là đọc. Nhưng không đọc sách và tuyệt nhiên, chả nặn ra được chữ nào ra hồn. Bản nháp thì lắm, mà bản nào cũng được hai ba câu, nhìn cứ như là danh ngôn. Càng ngẫm, càng thấy giống robot. Vô cảm.

Quyết tâm sẽ trở lại làm người, mình cố gắng chọn …”giờ vàng”, không gian tĩnh mịch nhất có thể để khơi nguồn sáng tạo mà không cần có cà phê Trung Nguyên. Và như thường lệ, tấm màn “những” lại được tự động giăng ra, bò bám và lây lan như một đám mây đen che phủ bầu trời của một cơn giông lớn. Chữ nghĩa bắt đầu bay tứ tung, vỡ vụn, rơi lả tả,.. mà khả năng chống đỡ thì cứ yếu ớt dần. Cũng chỉ hy vọng sau lần trở lại với đống chữ nhiều hơn những lần trước, nhưng vẫn lủng củng chẳng kém, những phản xạ của một con người, nguồn cảm hứng sẽ dần dẫn xuất hiện trở lại đủ để khởi động lại các dự án, các concept chụp hình chân dung, các concept chụp hình cưới ngoại cảnh. Chữ gần cạn, mượn tạm một nhận định của nhiếp ảnh gia nổi tiếng David LaChapelle cho phần kết. Đây cũng là câu nói mà mình tâm đắc nhất, cũng xin phép tác giả dùng để làm chú thích cho tấm hình mình họa bên dưới, mặc dù câu nói lộng lẫy hơn hình ảnh rất nhiều !

Notre Damme de Saigon

A camera catches your imagination. No imagination, no photo – just crap.
The word “image” comes from the word “imagination.” It doesn’t come come from “lens sharpness” or “noise levels.” – David LaChapelle

 

 

3 comments to Trở lại

  • Tan  says:

    Chưa hết mốc đâu anh, còn nhiều lắm 😀

  • loanphuong  says:

    Lâu rồi mới thấy bạn viết bài lại, 1 vote cho sự trở lại.

  • Nam Lee  says:

    to Tân: Phải dần dần, ngay làm sao được 🙂

    to loanphuong: oh, thật bất ngờ, cám ơn bạn, mình tưởng bạn bè trên blog này chắc đi ráo cả rồi. Many thanks !

Leave a reply

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>